Có gan mới làm giàu được



 

Năm 2017, A và B cùng mở xưởng chế biến nông sản. Kiên trì, vất vả, ngày SX, tối ngồi seo-l (sale). Năm ngoái, hỏi doanh số, các bạn nói đều cỡ mấy chăm chiệu 1 năm, bình bình miết không đột phá lên được. Vậy thích quọc quạch ăn qua ngày thôi hay muốn làm lớn, cả 2 nói muốn làm lớn, thấy người ta vô khu công nghiệp đồ, cũng ham, mà không biết sao để đẩy doanh số hết. Tui đưa cho 2 tấm hình này. Hai bạn nói hiểu, để triển khai. 

Một người, nếu chỉ ôm 1 cần câu, đứng ở ven bờ chờ cá, thì lâu lâu mới bắt được vài con cá nhỏ bị sóng đánh dạt tới. Mình nên đi xa bờ (1) sắm nhiều cần (2), nhiều mồi câu lớn (3), chịu chi rắc thính thả thính cho cá tới (4). Muốn đột phá về doanh thu thì phải có tư duy vậy. Nên tuyển nhân viên vào đào tạo để tụi nó phụ, càng nhiều càng tốt. Chúng nó chắc chắn chưa biết cách câu, mình phải chỉ. Đứa giỏi đứa dở gì cũng có chút tài riêng, mạnh dạn giao việc. Nền tảng mạng XH này, 1 ngày mày đăng chục tấm hình lên đó, vì sao bạn Mark phải lưu trữ thông tin cho mày, nặng server của nó thôi chứ nó có lợi gì? Cổ phiếu DN nó niêm yết thị trường chứng khoán Mỹ, không lẽ trí tuệ Silicon Valley mà xây dựng nền tảng miễn phí cho đám bên VN này đăng bài lên kiếm tiền còn nó làm không công? Phải bỏ tiền ra mà chạy QC, đi đây đi đó nhiều để tìm mối tìm mang, đồng tiền phải đi trước 1 bước.

Tối qua, gặp lại 2 bạn, A khoe là đã đạt mức 10 tỷ 1 tháng. VP hết chỗ ngồi, nhân viên là người địa phương ngáo ngơ nhưng đào tạo miết cũng làm được. A chấp nhận đánh liều đi vay mượn cho chạy ads khắp nơi, 6 tháng lỗ, tới tháng thứ 7 mới thấy hiệu quả. Rắc thính khắp nơi nên cá đổ về đầy ắp, nay cứ việc thả xuống là giật. A cũng gửi quỹ nuôi trẻ mồ côi đều đặn, khách hàng quý nên ủng hộ ngày 1 đông. A đi hội chợ quốc tế tìm mối nên đã có đơn xuất khẩu. 

Còn bạn B, tui hỏi, B không dám nói doanh thu vì nhỏ. B tuyển người, kỳ kèo lương bổng nên chỉ nhận được người dở. Vô làm 1 tháng thấy không bán được, cho nghỉ ngay. Tuyển đông chi phí lớn, bàn ghế máy tính điện thoại, lương bổng, em không chịu nổi áp lực - B nói. B có chạy QC nhưng 1 tuần thấy không hiệu quả nên dẹp. Em muốn thấy kết quả liền, với không muốn tốn tiền. Hỏi có đi hội chợ quốc tế tìm mối mang không, bạn nói tốn tiền đi lại mà chưa chắc có KQ, nên không đi. Từ điển trong não B chứa đầy những cụm từ như tốn kém, tiết kiệm chi phí, dè sẻn, thắt lưng buộc bụng, sợ nợ,.... Keo ky quá sao làm lớn em ơi. Bạn giận, nói em không keo, em chỉ là không muốn tốn tiền mà không thấy rõ kết quả. Tiền em không có, phải vay mượn, mất hết nợ nần sao chịu nổi. Em không có gan lớn như thằng A. 

Vậy là mày không có tố chất làm ăn B à. Sống cũng không đẹp, đi cà phê hay đi nhậu, lúc tính tiền, tao thấy mày rút cái ví cái bóp cũng mất một buổi, hoặc tự dưng mày mắc tiểu hay có điện thoại rồi lật đật chạy đi chỗ khác nghe, xong vô hỏi nhiêu nhiêu, giả vờ rút bóp đồ. Kiểu đầu óc nhỏ thó khôn vặt vậy thì làm ăn gì. Bạn phật lòng, xưa giờ chưa ai nói em vậy. Mắc mớ gì tao không dám nói, mày kẹo kéo, cầm đồng tiền chảy nước, chưa thấy mua cho ai món quà gì, không lẽ tao khen là mày hào phóng, rộng rãi? Tao không nói thì cũng có người nói, họ thấy tính mày vậy thì sợ chạy mất dép, trên đời chẳng ai dám làm ăn. Mua một món hàng đứng kỳ kèo cả buổi, giả đò bỏ đi coi có kêu lại không đồ. Nhìn nhức đầu thấy mẹ.

Người keo kiệt thì do đầu óc nhỏ, doanh nhân doanh nhéo gì ở đây. Cứ mở phây là tao thấy mày đứng ẹo 1 bên, vừa cầm SP vừa cười, post ngày chục tấm nhưng không ai tương tác ngoài mấy đứa bạn cấp 3 còm vớ vẩn, đăng vậy tốn thời gian, vô nghĩa. Mày ham miễn phí rồi chờ đợi, cũng như ra  bờ biển câu hú hoạ thôi, cá lớn nào bơi vô sát bờ. Hiểu thì ai cũng hiểu, dám làm mới quan trọng. Đầu óc nhỏ thó thì không dám làm.